Thứ Sáu, ngày 03 tháng 5 năm 2024 - 11:18
  Đăng nhập |   Đăng ký




 : 1914 - Ngày đăng: 11/02/2021-22:17

Đường Gươm Nguyên Bá


Đường Gươm Nguyên Bá
Tác giả: Hoa Phượng


Trong buổi dạ yến do Sứ quân khoản đãi mừng chiến thắng. Thượng tướng Nguyên Bá đã tỏ tình cùng Thủy Cúc vì không biết nàng là hôn thê của thái tử Ngũ Châu. Biết được việc này, Ngũ Châu tìm đến tận tư dinh của Nguyên Bá toan giết chàng vì cho là mình bị sỉ nhục. Sứ quân đến kịp ngăn cản trận đấu và trừng phạt Ngũ Châu bằng cách buộc Ngũ Châu phải theo Thiền Sư Đông Sơn lên núi Triều Vân học đạo 3 năm. Để thử lòng người mình yêu mến, sứ quân ra lệnh Nguyên Bá đưa Thủy Cúc lên núi Triều Vân thăm Thế tử Ngũ Châu rồi Ngài cải trang theo dò xét. Dịp đó sứ quân biết Ngũ Châu không học đạo mà chỉ luyện võ nên chưa sửa đổi tâm tính tiểu nhân, cho đến khi Ngũ Châu ra lệnh Nguyên Bá hủy hoại nhan sắc Thủy Cúc thì Sứ quân xuất hiện trừng phạt cả hai thầy trò bằng cách buộc Thiền Sư Đông Sơn phải cắt thủ cấp Ngũ Châu. Con của Thiền Sư là Lâm Vũ tự sát để lấy thủ cấp cho Đông Sơn mang về kinh dâng nạp. Nơi đây, sứ quân buộc Đông Sơn phải cho Lâm Vũ thay Ngũ Châu nối ngôi Ngài, Đông Sơn đành chấp thuận và hẹn một năm sau. 

Sứ quân cũng ra lệnh tác hợp Nguyên Bá và Thủy Cúc, nhưng chàng không chấp thuận nên bị hạ ngục. Một năm sau... Thiền sư trở xuống kinh đô báo tin Lâm Vũ đã chết. Sứ quân ra lệnh tha Nguyên Bá và yêu cầu chàng kế vị mà lo cho trăm họ. Bấy giờ, Nguyên Bá mới tiết lộ sự thật: Một đêm mưa năm trước, chàng đã bị kẻ gian ám hại, nhưng đã bị chàng chặt đứt một cánh tay, cũng nhờ vậy Nguyên Bá biết kẻ đó là Thế Tử Ngũ Châu. Chàng tin rằng sau một năm học đạo, Thế tử đã trở nên người xứng đáng để nối ngôi trời. Thiền sư Đông Sơn cũng nhìn nhận sự thật. 

Sứ quân truyền ngôi cho Ngũ Châu rồi cùng Nguyên Bá ngao du sơn thủy. Còn Thiền Sư Đông Sơn trở về Triều Vân và yêu cầu đừng ai tới lui thăm viếng cho đỉnh non cao đừng vướng bụi kinh thành. 

CẢNH 1

Trường Phi: Ha... ha... ha... ha...ha...
Tự Phòng: Ha... ha... ha... ha...ha...
Trường Phi: Uống đi đại ca, uống nữa đi đại ca. 
Tự Phòng: Vô...
Trường Phi: Vô...
Tự Phòng: Bữa tiệc hôm nay thiệt vui. Chính tay chúa công rót rượu thưởng cho đại ca đó. Nè, đặc ân ấy đó nghe thường là các bậc quốc sư mới được hưởng à nghe. 
Trường Phi: Chúa công thôi à, còn các quan mỗi người mỗi chén, khúm núm mời rượu đại ca nữa kìa. Ha...ha...
Nguyên Bá: Ta hỏi các em, chứ bữa tiệc do chúa công khoản đãi hôm nay, cái gì đẹp nhất? 
Tự Phòng: Dạ cái...
Trường Phi: Để tôi, hỏi là tôi hiểu rồi. Ha...ha...
Tự Phòng: Biết vậy mày nói đi.
Trường Phi: Cái đẹp nhất đó là chén, dĩa, tô, tộ, bầu rượu - cái gì cũng đẹp. Ha...ha...
Nguyên Bá: Chưa, chưa đủ. 
Tự Phòng: Còn... còn nữa, các mệnh phụ phu nhân, quận chúa, tiểu thơ... Ha... ha...
Nguyên Bá: À, ta muốn nói điều đó đó. Chính những cái đẹp đó mới đáng cho bọn trẻ chúng ta chú ý, nhất là cái bọn tên bay đầu ngựa giáo lang mặt thành như chúng ta. 
Trường Phi: Hay... hay... ha... ha... ... Đại ca thành thật lắm, rồi sao nữa... 
Tự Phòng: Sao nữa đại ca...
Nguyên Bá: Ta tiến đến một người con gái đẹp nhất chào nàng, nàng chào ta một cách lễ phép và kiêu hãnh. 
Trường Phi: Ờ...Ừ... tên cô ta là gì, con ai, đại ca nói lẹ đi nghe nóng quá.
Nguyên Bá: Tên của nàng rất đẹp.
Tự Phòng: Tên gì vậy đại ca.
Nguyên Bá: Thủy Cúc.
Tự Phòng: Thủy Cúc - tên đẹp. 
Trường Phi: Đẹp cái gì mà đẹp không biết. 
Nguyên Bá: Ta hỏi và nàng trả lời như vậy, ta lại hỏi về lai lịch và thân thế của nàng thì... thì mới biết hiện .... giờ nàng sống độc thân. 
Trường Phi: Hứ... Chưa chắc độc thân. 
Nguyên Bá: Với mười bảy cái xuân nhưng cô độc giữa cuộc đời.
Tự Phòng: Thế là sắc tài đã hạnh ngộ, sao đại ca cho là thất bại. 
Nguyên Bá: Nàng lộng lẫy như tiên nga, nhưng tình lạnh như cửa chùa. 
Trường Phi: Hứ ! Tục ngữ có câu rằng ngồi 3 năm trên phiến đá, dầu đá kia vô tình nhưng tất nhiên phải nóng. Vả lại đại ca đây đường đường là một viên thượng tướng, đệ tưởng rằng phiến đá kia chỉ cần ngồi có ba hôm. 
Nguyên Bá: Lầm, Thủy Cúc đã cự tuyệt dù biết ta là Nguyên Bá cũng mặc. Ha... ha... nàng bỏ ta một mình dưới cội anh đào. 
Trường Phi: Vô phép.
Nguyên Bá: Ai ? 
Trường Phi: Con nhỏ đó đó... 
Nguyên Bá: Hiền đệ biết nàng là cái gì của chúa công không ? 
Trường Phi: Á chết, hơ...hơ... của ai chứ của chúa công thì thấy mẹ rồi, ông già tiểu đệ còn không dám đụng tới chứ đừng nói gì tiểu đệ. 
Nguyên Bá: Em đừng hiểu lầm câu nói của ta, nàng sắp là dâu của chúa công, là vợ hứa hôn của Thế tử Ngũ Châu - con trai duy nhất của chúa công đó. Các em có thấy nhục chưa. Ta đã trót ngỏ lời cầu hôn với nàng khi mới nghe nàng hiện sống độc thân. 
Trường Phi: Nhưng con nhỏ đó là con ai?
Nguyên Bá: Cha mẹ nàng đã qua đời, phụ thân nàng thuở sanh tiền là bạn thân của chúa công. 
Trường Phi: Hứ, hứa hôn cũng mặc kệ nàng, đại ca không xứng đáng hơn Thế tử sao?
Nguyên Bá: Nếu chưa say thì hiền đệ sẽ đứt đầu, nên về hết đi cho ta nghỉ.
Trường Phi: Đại ca giận tụi em à.
Nguyên Bá: Đi. Ở chiến trường các ngươi là dũng sĩ, nhưng ở đây chỉ là hạng kiêu binh. Đi...
Ngũ Châu: Xin chào ! Có phải ngài là thượng tướng Nguyên Bá. 
Nguyên Bá: Vâng, xin tôn huynh cho biết đại danh. 
Ngũ Châu: Ngài có thấy xứng đáng với hai tiếng thượng tướng đó không ? 
Nguyên Bá: Luôn luôn tôi thấy mình chưa xứng đáng với lòng tin cậy của chúa công, nhưng xin nhắc lại tôn huynh là ai mới được chứ.
Ngũ Châu: Ta là chồng sắp cưới của Thủy Cúc đây. 
Nguyên Bá: Hả, Thế tử Ngũ Châu.
Ngũ Châu: Chính ta, buổi sáng danh dự của ta đã bị xúc phạm, đêm nay phải thanh toán.
Nguyên Bá: À không, ta đành xin lỗi Thế tử.
Ngũ Châu: Muộn rồi.
Nguyên Bá: Vẫn còn kịp, nếu Thế tử biết rằng buổi sáng Nguyên Bá này đã uống quá chén. 
Ngũ Châu: Men chiến thắng đã làm cho nhà ngươi quên tôn ti thượng hạ và nhất là làm cho nhà ngươi tưởng rằng cái vinh quang kia là miếng mồi ngon tuyệt diệu, nhất là các cô gái ngây thơ phải chóa mắt say mê. Ừ... Cho nên nhà ngươi bỏ ngang cuộc tiệc, đi tán tỉnh một giai nhân trước văn võ bá quan. 
Nguyên Bá: Ôi, chiến thắng ở sa trường Nguyên Bá này có sá chi, vì một phút động lòng hóa thành kẻ cuồng si. Đến giờ phút này đây, trong lòng còn nghe nhục, còn hối hận ăn năn và thù oán chất men. 
Ngũ Châu: Men tình à.
Nguyên Bá: Thế tử đừng tiếp tục đẩy Nguyên Bá tôi vào thế hiểm, người ta nhận lỗi, đấng trượng phu đừng hẹp lượng. Xa kinh thành nhiều năm đến Thế tử mà tôi còn không nhớ mặt nói gì đến vị hôn thê của Thế tử. 
Ngũ Châu: Đừng nói nhiều.
Thủy Cúc Thế tử.
Ngũ Châu: Nàng đi đâu giờ này, Thủy Cúc.
Nguyên Bá: Nàng lo cho sinh mạng của Thế tử đó. 
Á... Còn ai lấp ló ngoài kia, cứ đường đường chính chính gặp Nguyên Bá tôi, có gì đâu mà phải ngại. 
Ngũ Châu: Bạn của ta, Lâm Vũ - con của Thiền sư Đông Sơn.
Nguyên Bá: À... à... Hiểu rồi, đêm nay Lâm huynh đến viếng Nguyên Bá tôi... Ha... ha... chắc là để trợ lực cho Thế tử chứ gì. 
Lâm Vũ: Nếu cần, chỉ một mình tôi thỉnh giáo thượng tướng. 
Nguyên Bá: Quả là các ngươi đến đây với dụng ý gây sự, ta đã xin lỗi nhưng bù lại không có một chút cảm thông nào. Đành vậy...
Ngũ Châu: Lâm huynh, coi chừng. 
Thủy Cúc: Thế tử. Nguyên Bá - ngươi là tên háo sắc. 
Nguyên Bá: Ta đang giao đấu với Lâm huynh thì Thế tử xông vào để hứng đường gươm, nhưng ta đã dừng tay lại kịp lúc, chỉ khứa nhẹ một đường vào hông cho Thế tử bớt nóng mà ra về ngủ cho ngon giấc. 
Lâm Vũ: Thế tử, chúng ta về. Thượng tướng Nguyên Bá là một tay kiếm vô địch, chẳng những thừa tài mà còn thừa đức. Khi so kiếm với chúng ta, người không hề phí sức và niềm tin ngời lên ánh mắt, đường gươm người như ngọn gió xuân, sinh mạng chúng ta chẳng khác cành đào, muốn hoa rơi thì hoa tức khắc rơi, chỉ cần thêm chút gió mà thôi. 
Nguyên Bá: Lâm huynh quả là một người đại lượng, đáng là con của một vị Thiên sư, biết Nguyên Bá tôi như vậy là đủ rồi, chỉ cần một câu cũng đáng bạn thâm giao. 
Ngũ Châu: Hứ, lễ phép của ngươi là đường mật ở bên ngoài, không giấu được sự khinh người đầy vẻ mỉa mai. Nguyên Bá, hãy sẵn sàng. 
Chúa công: Ngũ Châu.
Ngũ Châu: Thưa phụ vương. 
Nguyên Bá: Thỉnh chúa công vào tệ xá để mạc tướng trần tình.
Chúa công: Cảm ơn viên tướng trẻ của ta. Ta đã hiểu tự sự khanh bất tất phải trần tình. Ngũ Châu. 
Ngũ Châu: Dạ.
Chúa công: Lúc thanh nhàn ta đã dạy con những gì, ta có được giang sơn ngày nay là do ai.
Ngũ Châu: Tâu phụ vương, do lòng dũng cảm của ba quân tướng sĩ, do tay kiếm vô địch tức Đông Sơn Thiền sư ngày nay. 
Chúa công: Còn gì nữa.
Ngũ Châu: Tâu....
Chúa công: Ta có được giang sơn là do Đông Sơn tráng sĩ, nhưng từ ngày người trở thành Thiền sư thì giang sơn này bền vững là nhờ ai.
Ngũ Châu: Tâu phụ vương, nhờ...
Chúa công: Nhờ ai ?
Ngũ Châu: Nhờ thượng tướng Nguyên Bá. 
Chúa công: À, ta đã từng nói với con như vậy phải không ?
Ngũ Châu: Tâu phải.
Chúa công: Thượng tướng rời kinh thành vào lúc con 16 tuổi, mấy năm chinh chiến gian lao mới trở về, ta coi như chính ta thoát vòng nguy hiểm, chính ta được sống lại, nên mới thết đãi yến linh đình, mời cả Thiền sư đến dự để cùng ta chia bớt niềm vui khi dứt đoạn ở biên cương. 
Ngũ Châu: Con cũng hiểu ý phụ vương.
Chúa công: Nhưng thâm tâm ta là muốn ngầm tạ ơn công lao của viên tướng trẻ, tài đức đáng nêu gương cho tất cả văn võ trăm quan. 
Thiền sư: Chốn thâm sơn bần tăng vui cùng kinh kệ mà vẫn được nghe thôn dân cùng ca ngợi, quả là phương danh của thượng tướng đã bay khắp ngõ hẹp hang cùng. 
Chúa công: Vừa là văn nhân tài tuấn vừa là một kiếm khách anh hùng, lên ngựa không sợ máu hồng, xuống ngựa rất sành thi ca. Nhưng bất hiếu nhi chỉ coi trọng chữ tình làm nhục một công thần, tội lỗi này ta xử trảm để làm gương. Y lịnh.
Thủy Cúc: Chúa công, nếu chúa công đã quyết giết Ngũ Châu thì xin cho tiện nữ cùng được chết, dẫu sống chưa đồng sàng đồng tịch, nhưng xin được đồng quan đồng quách lúc lâm chung cho khỏi lạnh trái tim ..... 

VỌNG CỔ 
...... nồng, chớ sống làm chi cho lợt tuyết phai hồng.Tiện nữ mồ côi cha mẹ, được chúa công nghĩ nghĩa kim bằng đem về nuôi dưỡng bấy lâu nay, còn lo lắng cho một tương lai sáng lạng, nhưng chỉ nọ không hồng, lá kia không thắm thì tiện nữ có chết đi cũng vẹn nghĩa tôi thần. 
Chúa công: Vẹn à, ha... ha... Con tưởng dễ chết lắm sao con. Bá tánh trong tay ta, ta muốn người nào sống là sống, muốn chết là chết, mà muốn được như vậy cũng không phải dễ đâu con à, ta không là thú dữ, nhưng ta đang trị vì thiên hạ cho nên con phải sống.
Thiền sư: Tâu chúa công, xin chúa công vì đức hiếu sinh của phật tử mà tha chết cho Thế tử, bần tăng thiết nghĩ muốn tỏ ra là một vị minh quân, biết quý trọng công thần, chúa công còn có biết bao nhiêu thứ cực hình. Những ngày dài trong ngục lạnh, Thế tử sẽ có thời gian bình tâm suy xét thân phận của mình để trở thành một lãnh chúa tài ba. 
Chúa công: Ta không thể thay đổi lịnh của ta được. 
Thủy Cúc: Thượng tướng, tại sao ngài không nói câu nào. 
Nguyên Bá: Tâu... muôn tâu chúa công.
Chúa công: Gì nữa Nguyên Bá, khanh đã mệt suốt ngày nay rồi, không chừng chưa ngả lưng được nữa, phải không ? 
Nguyên Bá: Tâu phải, nhưng...
Chúa công: Khanh muốn gì. 
Nguyên Bá: Xin chúa công cứu vớt giùm thanh danh của hạ thần, nếu đêm nay Thế tử bị xử trảm thì tiếng chung tình của Thế tử sẽ bay khắp dân gian, bay về hậu thế còn tiếng xấu của hạ thần cũng bay như vậy. Cái chết của Thế tử sẽ làm cho hạ thần bị nguyền rủa đời đời.
Chúa công: Vậy ta chỉ hạ lệnh giam nó. 
Nguyên Bá: Dạ muôn tâu, cũng không nên. 
Chúa công: À, thôi được ta có cách trị nó nhẹ nhàng lại không làm cho khanh mang tiếng. Ngũ Châu, nể tình Nguyên Bá ta tha chết cho con, nhưng... ngày mai con phải khăn gói lên đường theo Thiền sư để học đạo ba năm. 
Thủy Cúc: Ba năm.
Chúa công: Dài lắm sao. Có sống như bọn ta rồi mới biết ba năm không bằng một cái chớp mắt. Sau ba năm đó con có thể là một bậc minh quân. Ngày mai Thiền sư lên đường sớm, hai thầy trò bất tất phải đến từ giã ta. Con hãy tạ ơn thượng tướng và đừng ai tâu rỗi gì nữa. 

(Hết cảnh 1)

CẢNH 2

Ngũ Châu: Thưa sư phụ...
Thiền sư: Con tụng kinh là vừa.
Ngũ Châu: Đệ tử nghĩ là... kiếm thuật của sư phụ còn rất nhiều bí ẩn ảo diệu.
Thiền sư: Ha... ha... Ngũ Châu.
Ngũ Châu: Dạ.

Người đăng: User picture Truyền Nguyễn

Gửi bình luận thành công!
Chủ đề liên quan
  Băng Tuyền Nữ Chúa 0
  Chu Du Đại Soái 0
  Đêm Lạnh chùa hoang 0
  Đường Gươm Nguyên Bá 0
  Giang Sơn Mỹ Nhân 0
  Máu Nhuộm Sân Chùa 0
  Mùa Thu Trên Bạch Mã Sơn 0
  Người Phu Mang Kiệu Cưới 0
  Tâm Sự Loài Chim Biển 0
  Tây Thi 0
  Tiếng Hạc Trong Trăng 0
  Tình Người Kiếp Rắn 0
  Xử Bá Đao Từ Hải Thọ 0

ĐĂNG KÝ KÊNH KARAOKE CỔ NHẠC NAM BỘ ỦNG HỘ CHO WEBSITE. XIN CẢM ƠN!
Mountain View

© Cổ nhạc Nam Bộ.
Thành lập: Ngày 23 tháng 03 năm 2013
 Đăng ký thành viên