: 2816 - Ngày đăng: 13/02/2021-23:55
A Khắc Thiên Kiều-TĐCL
Trích đoạn: A Khắc Thiên Kiều
Nhạc:
Thiên Kiều:
Từng giọt buồn nào rơi trên chốn cao
Sầu theo gió mưa giăng giăng khắp trời
Lòng nghe thương thương nhớ nhớ xa vời
Mai mốt chia xa ôi vạn hướng đời
Đường về Mông Cổ quá xa
Sẽ không bao giờ gặp người
Tình thôi cũng xa từ đây
Thương nhớ thôi một đời
Từng giọt buồn nào rơi trên chốn cao
Sầu theo gió mưa giăng giăng khắp trời
Lòng ta thương đau biết mấy cho vừa
Ôi gió mưa gieo chi giọt nước..sầu
Chu Sa: A Khắc Thiên Kiều!
Thiên Kiều: Anh Chu Sa…
Chu Sa: Tại sao em khóc?
Thiên Kiều: Họ, họ đã đi rồi.
Chu Sa: Họ đã đi rồi. Họ là ai? Tại sao em lại khóc?
Thiên Kiều: Em…em không biết tại sao nữa. Có lẽ là em đã yêu rồi.
Chu Sa: Em đã yêu. A! Người ấy là ai?
Thiên Kiều: Một người xa lạ, mà em mới gặp lần đầu.
Chu Sa: Một người xa lạ. Thôi hết rồi.
Thiên Kiều: Chu Sa! Anh làm sao vậy? Em yêu là có tội phải không anh!!!?
Nam Ai
Chu Sa: Không, yêu nhau không bao giờ là có tội, nhưng anh chỉ muốn nói với em một điều mà bấy lâu ôm ấp mãi trong tim.
Mà giờ đây đã muộn màng rồi
Anh có còn gì nữa đâu
Để nhớ thương những kỷ niệm trong đời.
Mình đã một thời chắt chiu
Trong tuổi còn thơ ấu hồn nhiên
Để tạo dựng một thiên đường, một thiên đường đầy hoa thơm.
Thiên Kiều: Lời anh nói ra em có hiểu được gì.
Anh đã buồn đã khổ vì ai.
Và từ bao lâu rồi, cho đến ngày hôm nay.
Chu Sa: Đã từ lâu anh muốn nói một điều quan trọng.
Nhưng vẫn ngậm câm theo ngày tháng lạnh lùng.
Anh muốn nói với một người, nỗi đau sầu vì yêu.
Vọng cổ
Thiên Kiều:5/. Cũng như anh em là kẻ ngày chinh phạt đêm ngủ trên yên ngựa, vào hiểm ra nguy chưa bao giờ biết sợ, sao bỗng nhiên nghe lạnh cả tâm....hồn.
Nhìn áng mây trôi lòng cũng sắc se buồn. Lòng dũng tướng chợt nghe mềm yếu, khi một lần đối diện với tình yêu. Chu Sa! Anh đã yêu và vì yêu mà đau khổ, thì chắc là anh hiểu được lòng em. Em chợt muốn bỏ yên cương rời đao kiếm, xõa tóc mây tô má thắm môi hồng.
Chu Sa: Có phải em và người đó đã hẹn thề nguyện ước.
Thiên Kiều: Không. Người ta vẫn hững hờ và xem em là kẻ lạ người xa.
(12 N vô) Chu Sa: 6/. Kẻ mình yêu lại hững hờ xa lạ, thì còn niềm đau đớn nào hơn. Gần gũi tấc gang mà như vạn lý quan san. Tình câm nín nên tình đành tuyệt vọng.
Thiên Kiều: Tóc mây quằn quại bay trong gió lộng. Như lòng em đang bão động tơi bời.
Chu Sa: Thiên Kiều ơi chiều nay sao bỗng nhiên anh lo sợ, như đánh mất một cái gì yêu quý nhất. Nếu một mai giữa sa trường anh gục chết, biết ai là người đắp mộ cho anh.
(Thoại)
Thiên Kiều: Anh Chu Sa, anh nói gì lạ vậy.
Chu Sa: Thiên Kiều! Anh không thể thản nhiên nhìn em đau khổ, anh không thể tiếp tục câm nín để mất em. Anh sẽ nói, anh…anh yêu em…
Thiên Kiều:Hả!!!? Yêu em ruột của anh. Anh điên rồi phải không!? Anh điên rồi phải không!?
Chu Sa: 1/. Phải, anh đã điên vì mười mấy năm nay anh muốn nói yêu em mà chưa một lần dám nói để đến hôm nay thì không còn gì nữa cả khi em dẫm chân lên bôi xóa một thiên....đường.
Giấc mơ xưa chỉ còn lại dống tro tàn. Anh không biết phải làm gì hơn nữa, nên chỉ cầu mong cho mình được chết một mình. Trời ơi …Một võ tướng kiêu hùng đã từng ngang dọc mà đến giờ này phải khổ lụy vì yêu. Anh nói ra đây cả nỗi lòng thầm kín rồi thiên thu anh câm nín nghẹn lời.
Thiên Kiều: Trời ơi, tại sao anh ôm ấp một tình yêu tội lỗi, yêu một đứa em máu thịt tình thâm. A Khắc Chu Sa, anh điên rồi, anh điên rồi phải không!?
Chu Sa: 2/. 12N-Thiên Kiều ơi, mười mấy năm cha và anh đã dấu che em một sự thất, anh với em không cùng chung máu thịt và tên tên em không phải là A Khắc Thiên Kiều.
Thiên Kiều: Anh Chu Sa, thật vậy sao anh?
Chu Sa: Em là đứa con nuôi mà cha thương mến, yêu chìu. Mười bảy năm trước cha cứu em trên sông Hoàng Hà sóng dậy. Gần gũi bao ngày anh ôm ấp một tình yêu. Em cứ vô tình anh đau xót biết bao nhiêu. Anh muốn gào to rằng anh yêu tha thiết. Vì giữa chúng ta đâu cùng chung máu huyết. Từ thuở sơ sinh đã khác biệt cội nguồn.
---HẾT--- AKTK:Đây ông hãy nhìn đi chỉ vì yêu ông mới vừa rồi tôi đã cắt tay nhỏ máu hòa vào thuốc cho ông uống để mau phục hồi sức khỏe, và hiện giờ dù muốn dù không máu tôi đã chung vào huyết hoãn của ông.
CTX: Nàng hy sinh cho ta đến thế sao, ta biết lấy gì để đèn đáp lại đây, trời ơi chiến trang đã cướp đi tất cả chỉ vì chúng ta là hai kẻ khác giống nòi.
AKTK: CTX
CTX: Thiên Kiều, đã hai lần ta trót mang giai nợ, thì đây ta xin trả lại cho nàng.
AKTK: Không... CTX ơi! Nợ của ông đã trót giai xin trọn đời cất giữ, dù nặng dạ yêu thương hay lạnh lùng xa lạ xin hãy giữ cho tôi những giọt máu tinh khôi nguyên vẹn ở trong người.
Trả máu cho tôi là ông trả cả cuộc đời, nếu như thế thì sự hy sinh của tôi hoàn toàn vô nghĩa và tôi là người không hiểu được nghĩa tình yêu, cho chứ không đòi dù phải đau xót đến bao nhiều, ông đừng vội xem tôi là người xa lạ.
Đừng vội khinh tôi khi tôi là người mông cổ, đừng vội ghét tôi cho thêm lắm tội tình.
CTX: Không, nợ ta giai ta phải trả.
AKTK: CTX,Trời ơi...Chúng ta xin ra là những người vô tội tại sao chiến tranh giết chết mộng yêu đương, CTX tôi muốn được nghe ông nói một lời, rằng ông đã yêu tôi và yêu tôi mãi mãi.
CTX: Thiên Kiều ơi...dù ta có nói vạn lần như thế cũng chỉ là cơn gió thoảng qua mành, chút nắng hờn trên đỉnh núi phù sương lóm lóm mây ngàn sẽ giăng giăng cơn nắng nhỏ ngủ triền miên trong giấc ngủ thiên thu. Thiên Kiều ơi...dù ta có nói yêu em cho dù mai đây chiến tranh không còn nữa, thì em cũng trở về quê hương mong cổ để ta còn lại buâng khuâng nhìn theo bóng ngựa hồng.
AKTK: CTX
CTX: Rồi đây ta sẽ nhớ...
AKTK: Ông nhớ gì?
CTX: Nhớ mái tóc đẹp nhớ làn môi hồng và hơn nữa nhớ giọt máu chung tình của người con gái.
AKTK: Còn tôi nếu tôi được sống xót trở về quê hương sau cuộc chiến tranh này chấm dứt. Tôi nguyện sẽ không vấn thân vào trinh chiến nữa và sẽ sống an lành bên đồng cỏ hoang du, nếu có ngày nào nhớ đến ông, tôi sẽ rũi ngựa chạy đến một vùng thung lũng nhỏ nhặt lá rừng thu rơi trên lá cỏ tôi gọi đến tên ông và ngồi khóc một mình. Đó là tất cả nổi lòng của tôi đối với riêng ông, dù ông có đối với tôi thế nào đi chăng nữa,tôi vẫn nhớ đến ông không bao giờ quên được nên chỉ còn biết nguyện cầu cho ông được sống bình yên.
Người đăng:
Truyền Nguyễn