: 1711 - Ngày đăng: 10/02/2021-20:20
Cây Sầu Riêng Trổ Bông- TĐCL
CÂY SẦU RIÊNG TRỔ BÔNG
Tác giả: Hoài Linh - Thiếu Linh
NHẠC:
Khi chưa xanh lá sầu riêng ta trồng. Bão tố phong ba đã chia ly tình yêu tuổi xuân. Trao nhau khúc hát thủy chung trong lòng. Hãy đợi anh về, vững lòng, em đợi chờ anh.
Khúc hát năm xưa sẽ đưa em vượt qua bão giông. Xua bóng giặc tan anh về cho sầu riêng lại trổ bông.
Thanh: Tôi có thể nào lầm được người đã chết mà nay còn sống đó, không biết là tôi nên mừng hay nên tủi.
Chuyện đã qua mười mấy năm trời mà tôi cứ tưởng như mới hôm nào.
Anh Hùng, anh Lê Kim Hùng, anh trở về đây mà em không dám ôm chầm lấy anh, em không sợ anh đi mất, em chỉ sợ kỷ niệm xưa làm lạnh buốt xương da.
Em chỉ sợ không được đắm hồn mình trong khúc hát ngày xưa, anh…về
Hùng: Em hãy đợi…
NHẠC: Khi chưa xanh lá sầu riêng ta trồng. Bão tố phong ba đã chia ly tình yêu tuổi xuân. Trao nhau khúc hát thủy chung trong lòng. Hãy đợi anh về,
Hạnh: vững lòng, em đợi chờ anh.
Hùng: Hạnh em
NHẠC: Khi chưa xanh lá sầu riêng ta trồng. Bão tố phong ba đã chia ly tình yêu tuổi xuân.
Hạnh: Trao nhau khúc hát thủy chung trong lòng.
Hùng: Hãy đợi anh về…
Hạnh: vững lòng, em đợi chờ anh.
Hùng: Khúc hát năm xưa sẽ đưa em vượt qua bão giông.
Hạnh: Xua bóng giặc tan anh về
Hùng + Hạnh: Cho sầu riêng lại trổ bông.
Hùng: Hạnh em…
Hạnh: Anh, anh hãy trách móc nguyền rủa em nữa đi. Vì đã tự lâu rồi em không còn xứng đáng nghe lại bài hát ấy.
Hùng : Bản tình ca hay khúc hát chia ly, tôi mang mãi trong tâm hồn người chiến sĩ. Tôi trở về đây giữa mùa bông rực nở, gió đầu mùa rơi rụng lá sầu riêng.
Hạnh : Bạn chung tình nay đã đổi nợ thay duyên, giờ cúi mặt thương người xưa trở lại.
Hùng : Tôi còn nhớ người vợ hiền bên xóm vắng ẵm con thơ dõi mắt bóng người đi.
Hạnh: Ngày ra đi còn ước hẹn cùng nhau. Giờ cúi mặt khi người xưa trở lại.
VỌNG CỔ
Câu 1: Phải, tôi là kẻ ra đi và thầm mong có ngày trở lại, tưởng người vợ ôm con hóa thành tượng đá, nào ngờ đâu gặp lại nhau thì nợ duyên kia đã dang dở tự lâu…rồi.
Nhưng chuyện ngày xưa phải đâu là chuyện của chúng mình. Mỗi đêm hành quân tôi không rời vợ con trong tâm tưởng nhưng khi gặp nhau rồi thì tôi bắt buộc phải đứng xa. Chữ tình chung trên kỷ vật còn đậm nét như trái tim tôi vẫn vẹn chữ sắc son. Thế mà hôm nay gặp con tôi chẳng dám ôm con, nhìn vợ tôi chỉ biết ngậm cười trong nước mắt.
Thanh: Anh Hùng, xin anh đừng đau khổ nhiều mà làm cho tim em thêm tan nát.
LÝ MỸ TRÀ
Hạnh: Cố nhân ơi, tiếng mưa rơi ngoài kia có buồn
Chờ mong ai, tình nhạt phai con nước chia hai,
Ánh trăng thề mây xám giăng đầy cho vầng trăng úa,
Tiếng gió nghe buồn quá, khóc trên ngàn lá,
Gió đang hờn người sang ngang...
Câu 2: Không, không tôi trở về đây không đòi lại chút tình yêu dang dở, hay chút hờn căm vào câu hát năm xưa em hãy đợi anh về. Đã không trọn bản tình ca thì trách nhau chi giọng cay đắng não nề. Thôi, đã không mong gì sum họp nữa thì cũng đừng gây tủi hờn cho nhau.
Tôi trở về đây không đòi lại những mất mát mà chỉ xin ai kia đừng đánh mất trái tim. Khi quê hương mình nổi dậy hoa đầu mùa nở rộ trên nhánh sầu riêng.
LÝ NĂM CĂN
Hạnh:
Người ơi, xin hiểu lòng tôi
Tình xưa vẫn mãi không nguôi
Năm tháng đau thương chưa vơi
Giờ đây đắng cay uất nghẹn
Hùng:
Nào đâu, tôi tránh hờn ai
Về đây mong hiểu lòng nhau,
Quên hết niềm đau xây đắp ngày mai.
Hạnh: Em không ngờ anh còn sống. Anh về đây với dáng đứng oai nghi. Không phải những hình ảnh em mơ thấy đêm đêm trong giấc ngủ chập chờn cơn ác mộng. Trở về đây, anh không bao giờ chết. Anh vẫn sống mãi chỉ riêng em khi sang ngang trái bước
PHỤNG HOÀNG
Là em đã tự giết chết cuộc đời …em. Sống nhục nhằn còn hơn nhắm mắt Gặp lại nhau mừng không nói. Ngỡ ngàng như kẻ lạ người dưng. Ôi đau đớn hay chưa, mười mấy năm qua không ngớt gọi tên chồng nhưng hôm nay gặp chồng tôi đó, tôi không được phép gần, cũng không được hỏi han.
Hùng: Hoàn cảnh trái ngang, gia đình ly tan, ai không xót dạ đau lòng, khi ngang trái nghĩa vợ chồng, căm giận thay kẻ gây ra tai họa nhưng còn cả tương lai của những đứa con, còn nghĩa nước non phải ra đi đến ngày độc lập, dù biết hạnh phúc nào có xá gì. Ta nguyện mang trái tim yêu nước thương nòi.
Hạnh: Ôi phải sống thế nào chứ sống như vầy tủi nhục biết bao nhiêu, đêm đêm đau nhói anh ơi, em lỗi hẹn đã đành, giờ còn biết nói sao đây. Bao uất hận dâng lên, tim em như ai xé ai cào.
Hùng: Tại sao, tại sao chúng ta cam chịu, cam chịu sống đời tủi nhục chứ? Thanh à, mà không trút xuống đầu thù tội lỗi chúng gây ra.
Hạnh: Em đã nghĩ đến trả thù. Đã nhiều lần, em định dùng đến thuốc độc, đến con dao, em không đủ can đảm khi kẻ thù lại là cha của con em.
Hùng: Hạnh, anh đã hiểu và thông cảm hoàn cảnh đau khổ của em. Bao năm tháng, em đã chịu cuộc sống mà chính lòng mình không muốn. Nhưng em hãy bình tĩnh lại, hoàn cảnh hiện nay, chưa cho phép chúng ta nghĩ đến chuyện riêng tư.
Hạnh: Nhưng anh về đây là em sẽ mất bé sầu riêng, em sẽ mất tất cả, không, không, nếu như vậy làm sao, làm sao tôi sống nổi..
Hùng: Không, em không mất gì cả, anh về đây là để hàn gắn mọi mất mát đau thương. Chúng ta có mất chăng là mất đi kẻ thù độc ác, đó là giặc Mỹ . Chúng đã gây tội ác cho dân tộc, cha mất con, vợ mất chồng, ta phải chịu biết bao nhiêu tủi nhục. Hạnh, làm sao cho em hiểu rõ được lòng anh. Anh vẫn yêu em, về đây hiểu rõ nỗi đau khổ của em, anh lại càng yêu em hơn bao giờ hết, nhưng bây giờ nỗi đau của chúng ta không thấm vào đâu so với nỗi đau mất nước em à.
Hạnh: Em hiểu, nhưng em biết làm gì bây giờ
Hùng: Việc làm đó, chị Út Cẩm sẽ bàn riêng với em
Hạnh: Nhưng, bây giờ anh đã thật sự tin em chưa
Hùng: Anh tin em, anh chắc rằng trong lúc quê hương đau thương và nổi dậy. Em sẽ đứng thẳng lên và nối tiếp bản tình ca. Em sẽ xứng đáng với lòng tin của bà con cô bác. Hạnh, hãy nghe anh.
Hạnh: Vâng, em sẽ đứng thẳng lên cùng hát bản tình ca.
Người đăng:
Truyền Nguyễn