Thứ Sáu, ngày 03 tháng 5 năm 2024 - 11:35
  Đăng nhập |   Đăng ký




 : 1643 - Ngày đăng: 15/02/2021-20:28

Máu Nhuộm Sân Chùa


Máu Nhuộm Sân Chùa 
Soạn giả: Yên Lang

Tóm Lược: 
Nơi Thiên Nhai Tự, "chú Tiểu Trần Tự Tâm đang sống cuộc đời tu hành bình thản. Bổng "một ngày thu mưa lá, có một người con gái tên Nhược Thủy đến tìm "Tự Tâm trao một bức thư kể cho nghe mối phụ thù hai mươi mùa thu "trước. Rồi đến một người con gái tên Thiên Nga, người con trai "tên Khắc Kiệt, rồi bà Tô Tú Trinh va một vài cao thủ, những "người lạ lần lượt đến đây làm náo động vẽ im lìm của Thiên Nhai "Tự và cũng gây xáo trộn trong lòng chú tiểu Tự T6am. Rồi một "người con gái tên hận cũng mang mối hận trong lòng tìm giết Tú "Trinh. Không muốn thấy cảnh sát sinh, Tự Tâm can thiệp, nào ngờ "Hận thọ trọng thương. Nhúng tay vào máu oan nghiệt chàng đành "cởi áo nâu sòng để trở về với cuộc đời xa lạ, thì Dư Phong - tác "giả bức thư, người hai mươi năm trước đã xả thân bảo vệ Tâm xuất "hiện đón chàng để cùng trả mối cựu thù. Trong dịp tình cờ, Tâm "cứu một người ngất xỉu bên bờ suối và được người truyền thụ võ "công nhưng không biết đó là Thiên Các, kẻ giết cha mình. Cũng "thời gian này một mối tình nảy nở giữa Tự Tâm và Thiên Nga, cô "gái ngày nào gặp gỡ ở sân chùa, nhưng Dư Phong ngăn cấm vì mối "thù giữa hai họ. Dù vậy mối tình này cũng khiến cho Khắc Kiệt "đau khổ thật nhiều. Trong khi đó, dằn không được nhớ thương, Tự "Tâm lẻn vào gặp Thiên Nga trước khi nàng cùng Khắc Kiệt cử hành "hôn lễ và để hẹn cùng kẻ thù ngày và nơi để thanh toán hận thù "cũ. Hay tin con ruột mình sắp tử đấu cùng Tự Tâm, Dư Phong giả "dạng Khắc Kiệt đến nơi hẹn và bị Tâm đánh thọ thương, cho đến "khi Khắc Kiệt đến nơi nói rõ ràng sự thật Tự Tâm chỉ biết gục "đầu hối hận. Cùng lúc đó Thiên Các xuất hiện, không muốn thù hận "kéo dài đau khổ cho đám hậu sinh, Dư Phong gom sức tàn dùng "tuyệt chiêu để cùng chết với Thiên Các. Trước khi nhắm mắt Thiên "Các và Dư Phong nói những lời sau cùng quên đi chuyện cũ. Tự Tâm "tái hợp Thiên Nga cùng Khắc Kiệt rồi từ giã mọi người trở về "Thiên Nhai Tự khoác áo nâu sòng quên đi những sóng gió trong đời. "Tiếng chuông buồn ngân nga trong gió như nhắc nhở mọi người quên "đi thù hận. 

CẢNH 1: 
Vào một buổi sáng mùa thu mưa lá, Thiên Nhai Tự như im lìm say ngủ, rời rạc tiếng chuông chùa. 
(Tiếng quân la) 
Dư Phong : Hòa thượng, Hoà thượng ... 
Hoà thượng : 
Mô Phật, nhân huynh từ đâu tới, sao thương tích đầy người, hãy vào hậu liêu để bần đạo săn sóc vết thương. 
Dư Phong : 
Hòa thượng đã trễ rồi, bọn phản đồ đuổi rất sát sau lưng. Chúng sẽ không bao giờ buông tha tại hạ. 
Hoà thượng : Mô Phật, nạn kiếp, nạn tai. 
Dư Phong : Kính xin Hòa thượng hãy bồng đứa bé trốn đi đi, để tại hạ chận đường loài quỹ dữ. 
Hoà thượng : Mô Phật, phía sau chùa có chiếc giếng cạn, nhân huynh có thể lẩn trốn dễ dàng. 
Dư Phong : Còn đứa bé này ? … 
Hoà thượng : Bần đạo nguyện hết lòng bảo vệ đứa bé. 
Dư Phong : Dạ, xin cám ơn Hòa Thượng, vì nó.., nó là giọt máu cuối cùng của Trần Chưởng Môn, tôi xin gửi gắm lại. 
Thiên Các : Đó, vết máu của Dư Phong đã lần vào Thiên Nhai Tự, Đạo Trưởng thấy không? 
Hoà thượng : A di Đà Phật, bần đạo xin kính chào quý vị. 
Thiên Các : Thôi, chớ nhiều lời, Hòa thượng, hãy giao nạp tên tội đồ bồng đứa bé vừa lẩn trốn vào đây. 
Hoà thượng : Mô Phật. 
Thiên Các : Hòa thượng, hãy giao nạp…. 

Phú lục 4 câu 

Dư Phong .,để cho ta ra tay tế độ, cứu khổ chúng sinh bằng gươm đao và sức mạnh, 
Để thấy rõ uy quyền phái Không Động lừng danh, 
Đã từng khuấy động giang hồ và nghiền nát võ lâm, 
Nếu là kẻ chân tu thì đừng vương vấn chuyện thế gian. 
Hãy mau nộp kẻ gian phi, để ta diệt trừ hậu hoạn, che chở làm gì kẻ phản sư môn. 
Hoà thượng : Nam mô kiếp nạn nhân sinh 
Làm xúc động đấng từ bi, hãy tha thứ cho nhau để cho trần thế bớt khổ đau. 
Thủ hạ, móc mắt lão Hòa Thượng này cho ta. 
A. A.... tiếng khóc .... 
Hoà thượng : Nam mô A Di Đà Phật... nạn kiếp, nạn tai. 
Thiên Các : 
Hòa thượng giấu đứa bé sau tượng Phật - còn Dư Phong đâu, Dư Phong đâu. 
Hoà thượng : Mô phật, xin quý ngài mở lượng từ bi thứ tha cho trẻ thơ vô tội, 

Nam ai lớp mái 4 câu 

Thì bần đạo xin thế mạng nầy...và chấp nhận mọi cực hình, 
Để đổi lấy sự an lành, cho một đứa trẻ thơ. 
Nếu trời tạo mùa xuân, để nuôi dưỡng những mầm xanh, 
Thì trong tâm huyết con người, cũng có một tình thương. 
Thiên Các : 
Cha mẹ nó đã bị ta hạ sát vì không giữ được ghế Chưởng Môn phái Tuyết Sơn và nó là mối họa cuối cùng ta phải trừ cho tuyệt nọc. 
Dư Phong : Khoan... 
Thiên Các : 
Ha.... ha....ha... Dư Phong, đây là giây phút cuối cùng, nhà ngươi không còn đường nào để thoát. 
Dư Phong : 
Kẻ cầm gươm hành hiệp giang hồ phải chấp nhận một cuộc đời giang truân khổ ải, xác thân ta dù có vùi sâu nơi .. 

Nặng tình xưa 6 câu 

Cát bụi, lòng vẫn kiêu hãnh vô biên, 
Tâm tư không vướng bận những đọa đày xót xa. 
Quyết trung kiên bảo vệ đến kỳ cùng, 
Giọt máu của một kẻ anh hùng. 
Hoà thượng : 
Nam mô Thích Ca Mâu Ni Phật... 
Xin hộ trì cho đứa trẻ bình an. 
Dư Phong : 
Sư ông hãy ẩn thân vào phật điện, có mặt nơi này biến cuộc có ra sao. 
Thiên Các : 
Ta sẽ giết tất cả, kể cả lão Hòa Thượng ngu ngốc này. 
Hoà thượng : Khoan... 
Thiên Các A... Thì ra Giác Minh Hòa Thượng là tay võ công quán tuyệt. 
Hòa thượng : Vì muốn cứu độ chúng sinh nên bần tăng phải ra tay. Bây giờ xin cáo biệt. 
Thiên Các : Hãy đuổi theo. 

CẢNH 2 

(Tiếng Thiên Nhai Khách đọc thư) 
Thế rồi 20 năm qua, những mùa thu đi vội vã nhưng không chôn kịp những chiếc lá cuối cùng, và thù hận năm xưa đã chôn vùi trong hoang mồ dĩ vãng. Bây giờ tùy nơi cháu, đạo và đời cháu phải chọn một con đường. Còn ta, chắc ta đã phụ lòng người dặn dò khi lâm biệt . 
Người gửi : Thiên Nhai Khách. 
Trần Tự Tâm : 
Trời, trời ơi ! Cha mẹ ta đã bị sát hại thảm thương, thế mà 20 năm qua ta nào có biết. 
Thiên Nhai Khách, Thiên Nhai Khách là ai? 
Nhược Thủy : Là dưỡng phụ của tôi, người bảo tôi trao thơ này cho anh. Đã xong phận sự, giờ xin cáo biệt. 
Trần Tự Tâm : Khoan... Nhược Thủy cô nương, rồi tôi biết phải liệu định sao đây ? 
Nhược Thủy : Tùy anh quyết định, tôi chỉ là một kẻ trao thư, đến vội vã, rồi cũng ra đi vội vã. Đó là lời dặn dò của dưỡng phụ lúc 

Nam Xuân 8 câu 

Chia tay. Tôi không được quyền nói một lời nào hơn, 
Vì bổn phận làm con, tôi phải vâng lời cha tôi. 
Từ khi phiêu bạt giang hồ, gội sương nắng bốn phương trời, 
Tôi không dám có một lần, cải lời người dưỡng nuôi. 
Trần Tự Tâm : Thật tốt đẹp vô biên, một cô gái ngoan hiền, 
Lấy hiếu thảo làm đầu, đền đáp nghĩa ơn sâu. 
Còn tôi vô cùng tủi nhục, bổn phận một đứa con , 
Mang nặng mối thâm thù, vẫn bình thản với thời gian. 
Nhược Thủy : Ngày xưa anh chưa hiểu nguyên nhân câu chuyện, bây giờ là trách nhiệm của anh, tùy anh chọn lựa. 
Trần Tự Tâm : Tôi phải lìa xa Phật tử, tôi phải tìm giết kẻ thù, tôi phải tìm giết kẻ thù. 
Nhược Thủy : Ha....ha... Thôi, trách nhiệm tôi đã xong, xin giã biệt lên đường. 
Thiên Nga : Chú tiểu... 
Trần Tự Tâm : Mô phật, kính chào bà. 
Thiên Nga : Tôi không phải là bà. 
Trần Tự Tâm : Dạ, chào tiểu thư. 
Thiên Nga : Tôi không phải là tiểu thư. 
Trần Tự Tâm : Dạ, xin lỗi, thưa chị. 
Thiên Nga : Trời ơi ! tôi còn bé thế này mà gọi là chị. 
Nhược Thủy : Gọi bằng bà không chịu, gọi bằng tiểu thư không bằng lòng, gọi bằng chị cũng không chấp nhận, vậy chứ biết gọi bằng cái gì. 
Thiên Nga : Nín, ta đang nói chuyện với chú tiểu, đừng có xía miệng vào. 
Chú tiểu... 
Trần Tự Tâm : Dạ... dạ... Dạ thưa bác. 
Thiên Nga : Ý Trời đất ơi ! Bộ tôi già lắm sao gọi tôi tới bằng bác lận. 
Nhược Thủy : Tâm ca, bây giờ Nhược Thủy phải lên đường. 
Trần Tự Tâm : Vâng, cô nương hãy về kẻo dưỡng phụ cô nương trông đợi. 
Nhược Thủy : Xin giã biệt Tâm ca. 
Trần Tự Tâm : Còn tôi, tôi cũng xin cáo biệt cô nương để còn vào pha trà cho sư phụ. 
Thiên Nga : Đứng lại, tôi bắt buộc ông phải đứng lại đây,để nghe hết những lời nói 

Khóc hoàng thiên 

Của tôi, dù khô khan tình cảm, 
Dù hung hăng và đáng ghét. 
Trần Tự Tâm : Tôi nào dám nghĩ xấu về cô nương, 
Xin hãy thứ tha kẻ dại khờ. 
Thiên Nga : Nhìn nét mặt thảm khổ của ông, 
Tôi muốn đánh cho một trận nên thân. 
Trần Tự Tâm : Xin cô nương thương tình dung thứ tội, 
Kẻ chưa từng lịch lãm đó đây, 
Nên có nhiều cư xử vụng về, 
Chắc là làm phiền lòng của cô nương. 
Thiên Nga : Không, tôi không có chi phải phiền lòng, 
Nhưng tôi ghét cái mặt lờ khờ của ông. 
Trần Tự Tâm : Mô phật... 
Thiên Nga : Nín 
Trần Tự Tâm : Dạ thưa... 
Thiên Nga : Im. Hãy nhìn thật sâu vào đôi mắt của tôi nè. 
Trần Tự Tâm : Dạ, nhìn thật sâu là nhìn sao. Dạ... dạ tôi hổng biết. 
Thiên Nga : Nhìn cho thật tha thiết, nhìn... 
Trần Tự Tâm : Dạ, da… tôi không dám nhìn vậy đâu. 
Thiên Nga : Chú tiểu... ông ... ông... 
Hứ ! Từ nay ta sẽ gọi gả là … tiểu ngốc tử. 
À ! Đúng rồi, tiểu ngốc tử ơi, chết ngươi rồi tiểu ngốc tử ơi. 
_________________ 
CẢNH 3 


Khắc Kiệt : Nga muội. 

Người đăng: User picture Truyền Nguyễn

Gửi bình luận thành công!
Chủ đề liên quan
  Băng Tuyền Nữ Chúa 0
  Chu Du Đại Soái 0
  Đêm Lạnh chùa hoang 0
  Đường Gươm Nguyên Bá 0
  Giang Sơn Mỹ Nhân 0
  Máu Nhuộm Sân Chùa 0
  Mùa Thu Trên Bạch Mã Sơn 0
  Người Phu Mang Kiệu Cưới 0
  Tâm Sự Loài Chim Biển 0
  Tây Thi 0
  Tiếng Hạc Trong Trăng 0
  Tình Người Kiếp Rắn 0
  Xử Bá Đao Từ Hải Thọ 0

ĐĂNG KÝ KÊNH KARAOKE CỔ NHẠC NAM BỘ ỦNG HỘ CHO WEBSITE. XIN CẢM ƠN!
Mountain View

© Cổ nhạc Nam Bộ.
Thành lập: Ngày 23 tháng 03 năm 2013
 Đăng ký thành viên